Sài Gòn đẹp lắm phải không các bạn? Đó là thành phố phồn hoa diễm lệ với những đèn đường , những tòa nhà, những công trình kiến trúc đồ sộ…Nhưng có lẽ với riêng tôi, Sài Gòn lại mang một vẻ đẹp khác. Đó là những ly cà phê ướt át mưa. Là những cung đường quen thuộc với mùi ngô nướng, khoai nướng…và tiếng rao đêm bịn rịn người lữ khách.

Thơ Nguyễn Nhật - Sài gòn Mưa Nắng và một chút Trầm Tư

Sài Gòn trong tôi nó mộc mạc dễ gần. Nó kiêu kỳ khó hiểu nhưng rất đỗi thân thương. Hi vọng với chùm thơ viết về Sài Gòn trong đây sẽ làm bạn đọc cảm thấy tự hào hơn về thành phố cờ hoa đang ngày một phát triển như thế này. Để rồi từ đó chúng ta cùng cố gắng hòa mình cùng nhịp đập của thành phố yêu thương xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp các bạn nhé.

       TRẦM TƯ

Giữa nhộn nhịp sao hồn quạnh vắng ?

Nhấp cà phê nghe đắng bờ môi

Hỡi người có nhớ về tôi

Dấu iu kỉ niệm xa xôi phương nào ?!

 

Sài Gòn phố ồn ào náo nhiệt

Phiến tỳnh xưa biền biệt sơn khê

Nửa đời hoang hoải u mê

Giờ phơi chữ mộng tái tê riêng mình !

 

Bóng khắc khoải chờ hình trở lại

Cõi lòng thêm quằn quại cuồng si

Phải chi đừng nói từ ly

Trái tim đâu vỡ rèm mi đâu sầu.

 

Uống cạn hết nát nhầu trong cốc

Hất niềm đau lăn lốc vào thơ

Một mình bấu nỗi bơ vơ

Trầm tư mắt thả ngẩn ngơ ra đường.

SÀI GÒN MƯA NẮNG

SÀI GÒN MƯA NẮNG

( Thơ: Nguyễn Nhật)

Sài Gòn vẫn hết mưa rồi lại nắng

Ghế công viên tựa ngắm lá vàng bay

Ngả nghiêng rơi để sợi nắng thêm gầy

Từng cánh mỏng chao xa chiều lộng gió.

Trên phố cũ âm vang đều nhịp gõ

Đếm thời gian lẳng lặng bước chân quen

Xuống hoàng hôn lộng lẫy những hoa đèn

Nghe văng vẳng bản tình ca nức nở

 

Trong quán nhỏ nhạc buồn như gợi nhớ

Giữa Sài Gòn đứng ngắm giọt mưa rơi

Để sông mưa uốn lượn tận phương trời

Mang bóng dáng người yêu xa khuất mãi

 

Em rời bước bỏ Sài Gòn ở lại

Với những chiều hò hẹn thả tình bay

Thoảng mùi hương của mái tóc ai dài

Làm Hoa cỏ nép mình không dám ngẩng

Đêm thác loạn Sài Gòn sao trống vắng

Tiếng cười ai khúc khích dậy trời yêu

Thiếu người xưa nên góc phố tiêu điều

Cành phượng rũ đong đưa buồn héo hắt.

 

Sài Gòn hỡi đến bao giờ gặp mặt

Kỷ niệm xưa len lén gọi hồn tôi

Nỗi khát khao như thúc giục bồi hồi

Để mưa nắng Sài Gòn luôn bất chợt !