Đôi khi một mình bước vào quán cà phê, đơn giản chỉ là gặm nhắm một chút vị đắng của ly cà phê không đường để tìm kiếm sự đồng cảm, bản chất của cà phê là đắng và cực đắng cũng như bản chất của kẻ ngồi quán một mình là cô đơn và lạc lỏng.
Dù có thêm thật nhiều đường vào ly cà phê đậm đặc vẫn không làm mất đi vị đắng vốn có của nó, sự cô đơn trong tâm hồn dù có đứng ở chốn đông người cũng không thể vơi đi. Cô đơn luôn làm cho người ta gợi nhớ, luôn tạo niềm cảm hứng trào dâng để có thể viết thành ngôn từ. Một mình bên ly cà phê luôn là một bức tranh đẹp đượm buồn, hãy cùng ngắm nhìn và cảm nhận điều đó thông qua từng câu chữ trong những bài thơ hay về cà phê một mình dưới đây.
Giọt Đắng của Cà Phê Tác giả: Hoa Bách Hợp
Em một mình bên quán vắng buồn tênh
Ly cafê cho thêm đường vẫn đắng
Không có anh lòng em buồn trống vắng
Trời ngoài kia đang nắng chợt mưa về
Mắt em nhìn đăm đắm giọt cafê
Tí tách rơi như vỗ về tim nhỏ
Dạ bâng khuâng ,thầm gọi tên anh đó
Mà nghe lòng nức nở mặm bờ môi
Phím dương cầm bản nhạc cứ êm trôi
Nhưng sao nay nghe bồi hồi đến lạ
Gió mơn man thổi lay vờn xác lá
Vị càfê chát đắng cả môi mềm
Lại khơi về những kỷ niệm ấm êm
Thuở yêu đương êm đềm bên lối mộng
Cùng khát khao tháng ngày xây tổ ấm
Mà giờ anh… xa lắm , tận phương nào
Anh có còn nhung nhớ buổi chiều nao
Nụ hôn yêu bao ngọt ngào say đắm
Con phố quen mình dìu nhau tay nắm
Ly cà phê … Dẫu đắng … Chẳng vương sầu … !!!
Cà Phê Đắng Và Mưa( Sưu tầm)
Khuấy một vòng, ngỡ đường đã hòa tan
Nhấp một ngụm vị đắng tràn ký ức
Giọt cà phê làm nhói đau lồng ngực
Tựa vết mực loang trên giấy trắng tình đầu
Khuấy một vòng, ngỡ đời đã quên sầu
Nhấp một ngụm lại nghe cay khóe mắt
Niềm đau kia bỗng hiện lên rất thật
Theo từng giọt tí tách cà phê…
Khuấy một vòng, ngỡ người đã quay về
Nhấp một ngụm lại não nề lòng nhớ
Hình bóng người đã hòa vào hơi thở
Một nhịp sầu là một vết tim đau
Khuấy một vòng, nhìn mặt nước chênh chao
Bão trong lòng biết khi nào ngưng thổi
Cơn mưa ơi đừng về ngang quá vội
Ướt lòng người, thêm đắng cả chiều mưa…
Cà phê ngày Không Em Tác giả: Bùi Trọng Liên
Thứ bẩy cafe một mình
Rơi rơi từng giọt lặng thinh nỗi buồn
Nhẹ nhàng tiếng nhạc du dương
Tình ca ai hát đượm buồn em ơi.
Chỗ quen đây, ghế ta ngồi
Không em góc quán riêng tôi một mình
Giọt sầu nhỏ xuống lặng thinh
Đắng cafe, đắng ân tình xa xôi.
Vị buồn em gửi cho tôi
Thơm nồng dịu ngọt em mời người ta
Còn đâu hương vị đậm đà
Đầu môi đắng chát giọt cafe quen.
Cafe thứ bẩy không em?
Giọt buồn giọt nhớ, đan chen giọt sầu…!
Cà phê Nâu Nóng Tác giả: Sinh Hoàng
Mỗi buổi sớm bên ly cà phê nóng
Lòng bâng khuâng nghe thương nhớ vợi vời
Anh bây chừ nơi phương trời xa vợi
Có đang thèm vị ngọt đắng trên môi
Nhớ anh nhiều nên em nghĩ vậy thôi
Biết anh thích ly nâu thơm bốc khói
Ngồi bên nhau em thích nghe anh nói
Môi em thơm, thơm ngọt vị cà phê
Mình bên nhau quên cả lối đi về
Sáng chủ nhật phố như chừng dậy muộn
Đã quen rồi mình cà phê thật sớm
Bản nhạc tình thật khẽ gọi lời yêu
Rồi anh xa đi vào nẻo muôn chiều
Bỏ mình em bên quán quen mỗi sớm
Ly cà phê từng giọt buồn rụng xuống
Bỏ thêm đường nhưng vẫn đắng trên môi
Anh anh à về mau nhé anh ơi!
Em vẫn đợi quán quen chừa ghế trống
Em sẽ gọi thêm một ly nâu nóng
Và bên em anh lóng ngóng lời yêu.
Ký ức một mình về Cà phê Tác giả: Nguyễn Thanh Thủy
Có những ngày, lòng bỗng thấy cô đơn
Chẳng cần gì hơn ngoài ly cà phê đắng
Ban Mê mùa này, núi đồi nghiêng nghiêng nắng
Phố say ngủ im lìm, quán thưa vắng, đìu hiu !
Bởi tôi vụng về chẳng giữ nổi thương yêu
Nên hạnh phúc cứ xa tầm tay với
Đường tình ái, đi hoài không thấy tới
Cà phê thơm nồng cũng đặc quánh nỗi đau!
Giá chúng mình đừng có gặp gỡ nhau!
Thì có lẽ mọi điều sẽ khác
Trời cao nguyên sẽ thôi buồn man mác
Nhịp chân chẳng bơ vơ trong gió cát, bụi mù!
Mùa hạ chưa tàn mà lòng đã sang thu
Trà nguội lạnh, ly cà phê cũng cạn!
Ngày dần qua, chiều dần buông lãng đãng
Vị đắng của cuộc đời, chợt đọng lại trên môi!
--------------Hết------------------------